Một chiều bên Ốc Hẹn
Khi đã quá quen thuộc với
những âm thanh của phố phường, người ta dường như muốn trốn chạy khỏi nó để tìm
đến những thứ mới, lạ hơn với mình. Tôi cũng vậy. Ngày ngày đối mặt với những
chiếc xe chạy lướt qua mình, ầm ĩ rú ga, bất chợt nhớ sự yên bình, bất chợt
thèm mùi hương đồng quê bao năm đi xa khó tìm lại được.
Giữa Sài Gòn ồn ã và nhộn
nhịp này, tôi dường như cũng đang bị cuốn theo vòng xoáy của nó. Một chiều quyết
tâm rời bỏ những âm thanh phố phường quen thuộc, rủ rê, mời mọc thêm một người
bạn đi cùng, anh nhìn tôi , cười:
-
Đổi gió hả em?
-
Ừm, chỉ là…em muốn tìm một chút yên bình
và gặm nhấm mùi vị quê hương.
Anh
cốc đầu tôi:
-
Lại nữa, văn với chương, muốn tìm lại
quê hương thì theo anh.
Vậy
là ngồi lên xe vòng vèo qua những con phố của quận 1, men ra quận 4, bắt đầu cảm
nhận sự mát mẻ của gió trời phả vào người, mặc dù thời tiết Sài Gòn bây giờ
cũng không lấy gì làm dễ chịu cho lắm.
Xe
dừng trước một quán ăn nom khá bình dân, trong một con đường nhỏ (có thể gọi là
hẻm cũng được) yên tĩnh. Tôi vừa xuống xe vừa ngó anh ban ra chừng thắc mắc,
anh không nói chỉ ra dấu cho tôi vào trong. Tôi xoay người ngó nghiêng, tấm bảng
hiệu “Quán Ốc Hẹn” đập ngay vào mắt, trông cực kỳ đơn giản. Anh bạn giới thiệu
tôi với chị chủ quán tên Loan, trông chị còn trẻ và cũng rất giản dị y như cái
quán của chị vậy.
Anh
bạn gọi món, còn mỉm cười với chị chủ quán mà rằng “Bạn em muốn tìm lại cái dư
vị mằn mặn, ngòn ngọt của mảnh đất miền
Trung, chị nhớ bỏ thêm cho cô ấy một chút gia vị quê hương nhé”.
Chị
chủ quán cười tươi, bước vào gian bếp. Tôi liếc xéo anh bạn, rồi quay ra quan
sát cái quán. Chiếc bàn chúng tôi chọn nằm ngoài trời, có mái che khá mát mẻ.
Ngay trước quán có một chiếc xe bán cơm nhỏ, anh bạn rỉ tai tôi: “Bà chủ quán
này đa zi năng lắm, sáng bán cơm văn phòng, chiều tối đến khuya thì bán ốc và mấy
món nhậu cho anh em lai rai. Mà ăn cơm ở đây còn được miễn phí trà đá và trái
cây nghe, dù suất cơm bán ra cũng chỉ có giá từ 20 đến 25 ngàn một dĩa”.
Mỗi
món ăn luôn được bày biện rất công phu và khéo léo
Sợ
tôi không tin, anh bạn xìa ngay cái menu cho tôi coi. Tôi lướt qua list danh
sách các món ăn được quán thay đổi mỗi ngày, toàn những món ăn dân dã, đồng quê
với tên gọi cũng hết sức gần gũi. Giờ tôi bắt đầu hiểu tại sao anh bạn lại dẫn
tôi tới đây khi buông câu nói “muốn tìm quê hương thì theo anh”.
Mải
đuổi theo suy nghĩ, tôi không kịp để ý chị chủ quán đang mang thức ăn tới bàn
mình. Anh bạn bắt đầu thao thao nói về những món ăn. Nào là ốc hương, ốc cừ, lưỡi
vịt sapo đến mực xông đá lửa, ếch um muối, thăn ngựa rồi cả lẩu gà nòi hấp sả.
Toàn những món ăn mới lạ đối với tôi.
Đưa
mắt nhìn mấy dĩa thức ăn, tôi phải công nhận một điều, chị chủ quán quả là khéo
léo trong khâu bày biện món ăn, chỉ vài cọng hành, một trái ớt, đôi nhánh rau
thơm, dăm ba lát cà chua nhưng đã tạo được một khu vườn đầy màu sắc bắt mắt.
Di
đũa vào dĩa ốc hương cay mặn với vài ba khúc rau răm bày trên, tôi bắt đầu thưởng
thức vị giòn, sần sật trong miệng hòa tan với vị chua cay của muối tiêu chanh
khiến dạ dày đang rỗng của tôi bắt đầu hoạt động liên tục. Xoay tròn con ốc
trong tay, tôi bắt đầu nhấm nháp cái vị mằn mặn, cay cay của muối ớt đọng trên
vỏ quyện vào cái vị ngòn ngọt của ốc tan chảy trong miệng mình.
Anh
bạn nhìn tôi cầm nguyên cái vỏ ốc mà nhẩn nha thì mỉm cười rồi gắp bỏ vào chén
cho tôi một con ốc khác.
-
Nè, ăn món này đi, ốc miền Trung quê em
đó.
Tôi
dừng việc thưởng thức món ốc hương, quay qua nhìn con ốc có vẻ ngoài lạ lạ, gắp
lên ngắm nghía. Anh bạ nói với tôi đó là món ốc cừ xào gừng. Tôi à lên, hóa ra
là ốc cừ, trách chi cái vỏ của nó có vân rất đẹp, nhìn lấp lánh. Mà không chỉ có vẻ ngoài hấp dẫn, thịt của nó
cũng dai dai, giòn giòn nữa. Ngấm thêm vị gừng và hành tây, mùi vị thơm ngon đến
khó tả. Ăn một con, cứ muốn đưa đũa để gắp thêm con nữa, cứ như sợ vị giòn ngọt
ấy phút chốc sẽ tan biến hết.
Là
lạ món ốc cừ xào gừng
Trời
về chiều, không khí càng dễ chịu hơn, tôi bắt đầu khoái cái không gian của quán
ốc này. Lại càng thích thú khi bỗng tìm thấy giữa Sài Gòn một nơi bình yên để
nhấm nháp hương vị quê nhà.
Sau
khi vẫy vùng thỏa mãn trong thế giới của loại ốc, tôi tiếp tục tìm đến sự mới lạ
qua hương vị của món lưỡi vịt sapô. Những chiếc lưỡi vịt được ươm một màu nâu
song sánh của dầu điều và nước màu, quyện hòa với vị cay nồng của ớt Ba Tri,
mang đến một hương vị khó quên nơi đầu lưỡi, tan chảy và đọng lại cuống họng một
vị cay cay, là lạ.
Nhưng
phải nói một điều, tôi ấn tượng nhiều nhất khi đến quán không đơn giản chỉ vì
cung cách phục vụ, hay vì những món ăn đồng quê đến gần gũi mà vì có cả những
nét lạ trong đó. Một cái lạ làm nên một nét khác của quán mà tôi khó tìm thấy ở
bất cứ một quán nhậu nào khác.
Ngọt mềm món thăn ngựa nướng
Chẳng
hạn như món mực xông đá lửa, thăn ngựa nướng hay món lẩu gà nòi hầm sả. Đá được
nung nóng đỏ trên lửa, bỏ vào một cái nồi nhỏ, xếp những nhánh sả lên trên. Mùi
sả tỏa ra thơm ngào ngạt. Bàn tay thoăn thoắt của chị chủ quán rưới chén rượu
vang vào nồi, cho đĩa mực theo sau. Mùi rượu, mùi mực, mùi sả bốc lên, xộc thẳng
vào mùi, mang theo một chút cay, một chút nồng và một chút hơi hướm của đồng
quê. Không cần lửa, không cần than, không cần lách cách bếp này, cồn nọ, một
chiếc nồi với dăm ba hòn đá lửa đã tạo nên một mùi hương đậm đà khó quên. Con mực
chín bằng hơi nước cũng ngon và giòn một cách lạ thường. Mùi sả, mùi rượu vang
thấm đẫm vào mực, thấm cả vào môi, vào lưỡi và cuốn vào dạ dày tôi những xúc cảm
khó nói thành lời.
Mực xông đá lửa lạ từ hương vị đến
cách chế biến
Hít
hà để cảm nhận cái thơm ngon của món ăn, để biết cái tài hoa của người đầu bếp.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi cái ngon của mực còn chưa kịp tan thì tôi lại được
nêm nếm cái ngọt, cay xé lưỡi của thịt ngựa nướng chấm mù tạt. Cái nóng bên
ngoài dường như tan biến đâu mất nhường chỗ cho những mùi vị lan dần, thấm vào
cơ thể. Gắp một miếng thịt ngựa, chấm nhẹ vào chén mù tạt, đưa vào miệng, cái
ngọt chảy ra hòa với vị cay, nhấp thêm một ngụm rượu dừa Bến Tre, tôi bắt đầu cảm
nhận tinh hoa của món ăn tỏa ra trong lưỡi mình. Vị ngọt mềm của thịt, vị cay của
mù tạt, vị thơm nồng của rượu dừa bắt đầu khỏa lấp những gian trống của dạ dày,
thấm vào từng thớ thịt, hơi nóng của rượu phả dần lên mặt, ửng hồng hai má. Anh
bạn cười lớn, đùa tôi lúc ăn cũng tranh thủ trang điểm hai gò má của mình. Còn
tôi, cứ tấm tắc mãi, sao rượu dừa Bến Tre ngon ngọt, thơm thơm là thế mà uống
vào dễ say lòng đến vậy.
Hít
hà vị cay nồng ấm của món lưỡi vịt sapo
Khi
đang ngất ngây trong hương rượu, tôi lại được uống thêm một chén canh lẩu gà
nòi. Một con gà nòi, một ít sả, một củ cải trắng ăn kèm với một đĩa mì, rau sống.
Đơn giản nhưng đậm đà. Mùi gà, mùi sả, mùi rau tỏa ra trong nước, thấm vào
trong mì, ngòn ngọt, thơm thơm. Cắn một miếng thịt gà, cảm nhận cái sự thơm mềm,
dai dai, uống thêm một ngum rượu dừa, chỉ có một từ “quá đã” để miêu tả cho cảm
giác mà tôi đang có. Món này nếu ăn vào một ngày mưa lâm râm thì có lẽ không gì
có thể sánh bằng.
Phố
bắt đầu lên đèn, cái bụng của tôi cũng hòm hòm những món ăn của quán. Có thể
nói rằng, quán tuy bình dân nhưng lịch sự và thoáng mát và những món ăn lạ, độc của quán đủ sức để níu chân thực
khách. Dù một lần bước vào thế giới của Ốc Hẹn nhưng tôi sẽ đến quán thêm nhiều
lần nữa dù không có lời mời “tìm lại quê hương” từ anh bạn. Bởi lẽ, tôi đã trót
mê mấy món ăn quê hương, trót mê chén rượu dừa thơm nồng và mê luôn cô chủ quán
khéo tay nhưng rất biết chiều lòng khách.
Minh
Hằng (Foody.vn)
Địa điểm: Ốc Hẹn - 35 Tân Vĩnh, Quận 4
Thông tin tham khảo và hình ảnh món tham khảo thêm tại: Đây
Post a Comment